tưởng tượng em được gặp gỡ nhân vật ông hai
Tư Mã Thiên tóm tắt niềm tín ngưỡng tự nhiên của nhân loại bằng những lời lẽ mộc mạc sau đây: «Trời là thủy tổ của con người, cha mẹ là gốc gác của con người. Người ta khi cùng khổ sẽ quay về nguồn, về gốc, cho nên khi khổ sở, lao lung, cùng cực thời thường kêu Trời, thời thường kêu cha mẹ.» (Traduction Couvreur, Annales de la Chine, p. 110)
Con không thể tưởng tượng nổi là con có thể thực sự ngăn chặn được "cái tâm điên cuồng". "Kiên nhẫn, kiên nhẫn, phải kiên nhẫn!" Hai nhân viên cảnh sát Los Angeles đã chận chúng con lại, khám xét chúng con, và làm một loạt kiểm tra đối chiếu với các lệnh truy nã
Dịch Liên Thận - tận cùng bi thương. Có lẽ trong phim Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, Dịch Liên Thận mới thực sự là nhân vật bị ngược nhiều nhất. Dịch Liên Thận lấy được người mình yêu, nhưng hai người lại trốn tránh nhau bằng cách một người sống chủ yếu
Hãy thử tưởng tượng: bạn đang chèo thuyền dọc theo một con sông yên tĩnh và nhìn ngắm những vách nhũ đá rải đầy chòm sao màu ngọc lam từ đàn đom đóm. Cảnh tượng này khiến bạn cảm thấy như lạc vào vũ trụ ngân hà. 11. Con mắt của sa mạc Sahara
Chỉ chốc lát nhưng cũng đủ để các nhân vật khác kịp ghi nhận một ấn tượng, một kí họa chân dung về anh, rồi dường như anh lại khuất lấp vào giữa mây mù bạt ngàn và cái lặng lẽ muôn thuở của núi rừng Sa Pa.
Đề 2: Chiến tranh đã khép lại nhưng vết thương của chiến tranh để lại trong lòng người vẫn còn đó với nỗi đau day dứt khôn nguôi cho những người ở lại. Em hãy chọn trong vai nhân vật bé Thu hoặc ông Sáu kể lại cuộc gặp gỡ và chia ly của cha con đầy xúc động đã làm se thắt bao trái tim người đọc. Câu 379360: Học sinh chọn một trong hai đề sau:
repgelistslid1981. YOMEDIA Mọi người jup minh làm cau này với Tưởng tượng em dc gặp gỡ nhan vật ôg hai trong truyện ngắn làng cua kim lân» sgk lớp 9 . Và tro truyện của ôg về những ngày tháng đi tản cư . Hay kể lại cuộc gặp go ₫o Theo dõi Vi phạm Trả lời 1 Hình ảnh ông Hai trong truyện “ Làng” là một trong những hình ảnh đẹp đại diện cho người nông dân bình thường, chân lấm tay bùn nhưng giàu lòng yêu nước trong suốt cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp. Hình tượng Ông Hai với những tình cảm chân thực và thắm đượm tình yêu quê hương, đất nước. Từ khi đọc truyện ngắn “Làng” tôi thường mơ ước một lần được gặp ông để cùng trò chuyện với ông và tìm hiểu điều gì đã xảy ra với ông. Và vào một đêm hôm nọ, sau khi đọc lại câu chuyện, tắt đèn và lên giường đi ngủ, điều tôi mơ ước đã thành sự thật. Tôi đã được gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai, đó là những phút giây mà tôi không thể quên được. Cảnh tượng êm đềm mà tôi tưởng tượng ra khi gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai Trong không gian mờ mờ ảo ảo tôi đã đến đây, ngôi làng nơi ông Hai ở. Tôi đưa mắt ra xa tôi thấy mình đang ở trong một ngôi làng nhỏ của miền trung du. Cái làng này nhỏ lắm, chỉ chừng mấy mươi nóc nhà thôi. Tôi mơ màng đặt chân đi trên con đường đất nằm giữa làng. Tôi thấy hàng tốp người đang đứng, ngồi dưới mấy gốc đa sù sì, cành lá sum sê đan vào nhau, trải bóng mát xuống mặt đường và bãi cỏ rộng người lớn, tiếng trẻ con cùng với tiếng cười nói râm ran. Uốn quanh co phía dưới chân đồi là những thửa ruộng lúa xanh mượt, lấp loáng như một khúc sông quê. Thấp thoáng đâu đó là mấy bóng cò trắng bay dật dờ…. Bỗng tôi giật mình, tôi cảm thấy cảnh này vừa lạ lạ vừa quen như quang cảnh này tôi đã gặp đâu đó rồi thì phải nhưng tôi không thể nào nhớ tôi nhìn thấy một ông lão ngồi trong một cái quán nước gần đấy. Vừa hút một điếu thuốc lào, uống một bát nước chè tươi nóng, ông chóp chép cái miệng như đang đắc ý một điều gì đó trong đầu. Tôi mạnh dạn tiến lại gần. Bấy giờ tôi mới nhìn rõ đó là một ông lão với dáng người mảnh khảnh, đầu chít khăn gọn gàng. Tôi đoán ông độ trên dưới sáu mươi tuổi. À, ông Hai thì phải? Hình như đã có lần tôi được gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai rồi thì phải? Tôi thấy ông quen lắm. – Cháu chào ông ? Ông có phải là ông Hai không ạ? Ông có thể cho cháu biết đây là đâu không ạ ? Tôi hỏi. – Ừ, ông là ông Hải. Cháu không biết mình đang ở nơi tản cư à! Bố mẹ cháu đâu rồi ? – Ông đáp – Cháu không biết tại sao cháu lại ở đây ? Ông có thể giúp cháu về nhà được không ạ? Ông Hai đặt bát nước chè tươi xuống chõng và nói Thôi, tốt nhất là cháu theo ông về nhà ông, rồi ông sẽ đi báo chính quyền đưa lên loa phát thanh của xã để tìm người nhà cho cháu. Ông Hai đứng dậy, trả tiền nước, chèm chẹp miệng vài tiếng và vươn vai nói to về nhà nào… Tôi đi theo ông về đường đi về ông giới thiệu với tôi ông là người làng chợ Dầu và mọi người thường gọi ông với cái tên thân mật là ông Hai đó tôi mới xác nhận đúng là mình đã gặp ông Hai thật. Tôi đang bâng khuâng không biết điều này thực hay mơ đây thì đã về tới nhà nhà ông rót cho tôi một chén nước và hỏi chuyện hỏi tôi từ đâu tới đây, vì sao tôi bị lạc cha mẹ…Tôi nhận thấy hình như ông không thấy tôi quen thì phải hay ông không nhớ…? Tôi chỉ trả lời ậm ờ cho qua chuyện, vì tôi cũng không rõ đang có chuyện gì xảy ra. Tôi bèn đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác – Cháu nghe nói làng mình nhiều anh hùng lắm ông nhỉ! Ông có thể kể cho cháu nghe được không ? Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai và tôi dường như vừa bắt đầu Như bắt được mạch, ông Hai kể chuyện say sưa. Ông kể chuyện về làng, về những con người nơi đây một cách say mê và náo nức lạ thường. Hai con mắt ông sáng lên, cái mặt biến chuyển khi kể từ sự việc này sang sự việc khác. Ông khoe ở làng có cái phòng thông tin – tuyên truyền được xây dựng sáng sủa, rộng rãi nhất vùng này, cột phát thanh thì cao bằng ngọn tre, cứ chiều chiều loa nói cả làng đều nghe thấy. Ông khoe làng ông có nhiều nhà ngói nằm san sát, cả làng sầm uất như trên trong làng toàn lát bằng đá xanh, trời mưa gió mà phải đi khắp đầu làng cuối ngõ cũng không sợ bùn dính đến gót chân. Tháng năm ngày mười vào mùa gặt nhà nhà phơi rơm, phơi thóc thì tốt thượng hạng, không có lấy một hạt thóc bị dính đất. Dù những điều này tôi đã đọc thuộc lòng trong truyện nhưng khi nghe ông kể tôi vẫn cảm thấy xúc động. Ông Hai nhìn tôi say sưa kể tiếp Kháng chiến chống Pháp bùng nổ, người người đi sơ tán, nhà nhà đi sơ tán nhưng ông thì muốn ở lại làng cùng anh em bộ đội và dân quân kháng chiến bám làng để đánh vì hoàn cảnh gia đình nên ông vẫn phải cùng gia đình đi tản nơi tản cư, ông rất nhớ quê hương và thường hay kể về làng mình cho những người nơi tản cư nghe. Ngày nào ông cũng ra phòng thông tin để nghe tin tức kháng chiến ở quê hương mình. Tâm can ông cứ nhảy múa hết cả lên khi nghe được tin hay, tin quân ta đánh được địch. Kể đến đây ông dừng lại, có vẻ trầm ngâm suy vội hỏi – Chuyện gì xảy ra vậy ông ? Sao ông không kể tiếp ? Ông Hai nhìn tôi với cặp mắt đầy suy tư, tâm trạng – Cứ từ chứ ! Chờ ông uống miếng nước. Nói xong ông lấy cốc nước uống một ngụm. Ông kể tiếp Hôm ấy ông nghe được tin có người dân làng chợ Dầu của ông theo giặc làm Việt gian. Cổ họng ông nghẹn đắng lại, mặt ông nặng trĩu. Ông lặng đi,tưởng như nghẹt thở. Một lúc lâu ông mới đằng hắn một cái, nuốt vào trong lòng có cái gì đó vướng ở cổ, ôngchạy đi hỏi lại về cái tin ấy, thì người ta đã khẳng định lại một cách chắc chắn. Ông cúi rầm mặt xuống, đứng lảng ra chỗ khác rồi đi thẳng một mạch về nhà về nhà. Ông buồn quá, buồn tận trong đáy lòng. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai của tôi như đang bắt đầu vào cao trào. Nghe ông kể đến đây tôi có thể cảm nhận được tâm trạng ông khi đó. Có gì đó đau đớn, tủi nhục cho ông Hai khi nghe được một người đàn bà di tản từ dưới xuôi lên nói “Cả làng chúng nó Việt gian theo Tây rồi”, “Việt gian từ thằng chủ tịch mà đi cơ ông à!”, Niềm tự hào bao lâu nay bỗng chốc tan tành, sụp đổ ngay trước mặt ông. Giá như ông không yêu nơi sinh trưởng của mình đến thế, thì giờ đây ông đâu cảm thấy đau đớn và nhục nhã đến như vậy. Ông Hai kể tiếp – Về đến nhà , ông nằm vật ra giường nhìn thấy lũ con mà tủi thân quá, nước mắt ông cứ chảy ràn rụa ra . Bọn trẻ chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư ? Chúng nó bị người ta rẻ rúm, hắt hủi đấy ư ? Ông ngờ ngợ chả nhẽ những người ở lại làng lại đốn đến thế ư? rồi ông tự điểm lại trong đầu thấy họ đều là những người đều có tinh thần yêu nước, yêu quê hương, yêu kháng chiến, chẳng nhẽ lại đi làm cái điều nhục nhã ấy sao ? Ông đắn đo, suy nghĩ nhưng “không có lửa làm sao có khói”. Ông cảm thấy tủi nhục vô cùng. Chiều hôm ấy bà nhà ông về, bà ấy cũng có vẻ khác lạ. Trong nhà tồn tại cái sự im lặng thật là khó chịu. Mãi đến khuya bà ấy mới hỏi ông về cái tin tức ấy. Ông nghe bà hỏi, lúc đầu ông im lặng, rồi sau đó ông gắt lên vậy là bà im bặt. Phải đến ba bốn ngày hôm sau ông vẫn không dám bước chân ra ngoài đường chỉ ở trong gian nhà trật trội để nghe ngóng tin tức từ cái loa phóng thanh của xã. Lúc nào ông cũng trong tình trạng nơm nớp lo sợ, hễ nghe đến tin chiến sự là ông lại giật mình. Ông căm ghét bọn phản bội bán làng, bán Tổ quốc. Nỗi đau đớn, nhục nhã và lo sợ của ông lên tới đỉnh điểm khi nghe tin nhân dân địa phương có người làng Dầu tản cư đến là họ tẩy chay người dân làng ông, “đi đến đâu có người làng Dầu người ta cũng đuổi như đuổi hủi”, ngay mụ chủ nhà cũng đã đuổi khéo vợ chồng, con cái nhà ông ra khỏi nhà. Trước tình cảnh ấy, bế tắc lắm nhưng ông nhất định không chịu trở về làng “Về làng là bỏ kháng chiến, bỏ Cụ Hồ”. Cũng không thể đi đâu, đâu đâu người ta cũng đuổi người làng ông. Trong tâm trạng đau đớn, tủi nhục, ông tâm sự với thằng con trai út. Như trút được bầu tâm sự bấy lâu nay, nỗi khổ của ông cũng vơi đi phần nào . Đi tản cư là cảnh tôi bắt gặp trong cuộc gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai Tuy được gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai đến đây, tôi cũng lặng đi trong xúc động. Thật thương cho ông Hai. Không hiểu sao nước mắt đã nhòe trong khóe mắt và chỉ trực tràn ra trên khuân mặt tôi. Ông Hai lấy tay quệt nước mắt cho tôi và cười nói Xem cháu kìa! Mau nước mắt quá! Nghe ông nói vậy tôi chỉ biết cười ngượng. Tôi hỏi ông – Vậy tin làng Chợ Dầu theo Tây được đính chính khi nào hả ông? Nghe tôi hỏi vậy ông Hai ngẩn người ra. Tôi biết mình đã lỡ lời. Thoáng chút im lặng trôi qua, ông nói với tôi, giọng xúc động – Vào một hôm khoảng ba giờ chiều, có một người đàn ông đến nhà ông chơi. Ông ấy rủ ông đi theo ông ấy mà không biết ông đi đâu, đến sẩm tối ông mới về nhà. Lúc ấy tâm trạng ông rất vui. Đến bậc cửa ông đã bô bô khoe rằng thằng Tây nó đốt nhà mình rồi, ông chủ tịch làng ông vừa mới lên khu tản cư để cải chính, ông ấy cho biết cái tin làng chợ Dầu của ông theo Tây làm Việt gian là sai hoàn toàn. Niềm vui mừng của ông thật vô bờ bến biết bao. Ông mua quà cho các con, ông muốn chia sẻ niềm vui sướng ấy cho mọi người trong đó có cả mụ chủ nhà từng gieo cho ông bao nỗi bực dọc, căm tức. Cứ thế ông lật đật đi khoe khắp nơi, tối hôm ấy ông còn sang gian bác Thứ kể chuyện về làng của mình trong tâm trạng tự hào, vui sướng. Nói xong ông đưa tay quệt nước mắt đã rơi trên gò má khi nhắc đến kỉ niệm đó. Tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé trước ông Hai. Ông đã gắn tình yêu đắm say quê hương, làng mạc của mình với tình yêu đất nước. Điều này đã làm nên con người vĩ ại tr ong ông. Cũng chính vì thế mà có như thế nào đi nữa, ông vẫn một lòng, một dạ ủng hộ kháng chiến, ủng hộ Cụ Hồ. Đang trầm ngâm với suy nghĩ của mình tôi nghe tiếng gọi – Ông Hai ơi ngoài ủy ban đang nói tin về làng chợ Dầu của ông kìa ? Nghe tiếng gọi ông Hai vội vàng đứng dậy, ông bảo tôi nghỉ ngơi còn ông nhanh chóng chạy ra ủy ban nghe tin đồng thời báo cáo về trường hợp của tôi. Nhìn cái dáng tất bật của ông mà tôi trào dâng niềm yêu thương. Reng ! Reng ! Reng! Tiếng chuông báo thức vang lên làm tôi giật mình tỉnh dậy. Giờ tôi mới nhận ra mình đã có một giấc mơ thật đẹp. Cuộc gặp gỡ và trò truyện với ông Hai đã giúp tôi hiểu thêm về vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược nước ta. Đó là lòng yêu làng, yêu nước và gắn bó với kháng chiến. Có lẽ vì thế mà tác phẩm “Làng ” xứng đáng là một trong những truyện ngắn xuất sắc của văn học Việt Nam giai đoạn văn học hiện đại. Like 0 Báo cáo sai phạm Nếu bạn hỏi, bạn chỉ thu về một câu trả lời. Nhưng khi bạn suy nghĩ trả lời, bạn sẽ thu về gấp bội! Lưu ý Các trường hợp cố tình spam câu trả lời hoặc bị báo xấu trên 5 lần sẽ bị khóa tài khoản Gửi câu trả lời Hủy ZUNIA9 Các câu hỏi mới Viết Đoạn Văn Nghị 6-8dòng Luân Bàn Về Kết Thúc của tác phẩm Viết Đoạn Văn Nghị 6-8dòng Luân Bàn Về Kết Thúc của tác phẩm "Truyện Người Con Gái Năm Xương" Giúp vs mn ui Viết Đoạn Văn 01/11/2022 0 Trả lời Thuyết minh về đồ dùng sinh hoạt trong gia đình có sử dụng yếu tố miêu tả và biện pháp nghệ thuật Mn viet hộ e 1 bài văn vs ạ=₫ 02/11/2022 0 Trả lời Từ phần đọc hiểu đoạn trích Chuyện người nghĩa phụ ở Khoái Châu, nêu suy nghĩ của mình về sự cần thiết phải giữ tròn chữ hiếu Giúp mình vs ạ, mai mình thi rồi Từ phần đọc hiểu đoạn trích Chuyện người nghĩa phụ ở Khoái Châu và sự hiểu biết của bản thân, em hãy viết một đoạn văn ngắn khoảng 150 dến 200 từ nêu suy nghĩ của mình về sự cần thiết phải giữ tròn chữ hiếu. 03/11/2022 0 Trả lời Em hãy viết một đoạn văn nghị luận nêu suy nghĩ của mình về tình cảm gia đình không chép mạng làm dài giúp em Em xin cảm ơn ạ Giúp em vs ak 07/11/2022 0 Trả lời Từ nội dung của đoạn thơ Lưu Hương Quế, hãy viết đoạn văn nêu suy nghĩ về tình đoàn kết của dân tộc ta Đọc đoạn thơ sau và trả lời câu hỏi Có đất nước nào kì diệu đến thế không? Trong hoạn nạn càng chở che đùm bọc Cơn hồng thủy làm miền Trung phải khóc Triệu trái tim cả dân tộc hướng về Từ thị thành đến khắp các vùng quê Đã cùng nhau nhường cơm sẻ áo Những chai nước, thùng mì tôm, nhúm gạo Đang gửi về vùng mưa bão miền Trung Lưu Hương Quế - Nguồn Internet 4 Từ nội dung của đoạn thơ hãy viết đoạn văn nêu suy nghĩ về tình đoàn kết của dân tộc ta MỌI NGUOI GIÚP MÌNH VỚI Ạ 08/11/2022 0 Trả lời Cảm nhận của anh/chị về nhân vật Vũ Nương trong đoạn trính Chuyện người con gái Nam Xương [….] Phan nóiloang loáng mờdần mà biến đi mất Trính chuyện người con gái Nam Xương Đề bàiCảm nhận của anh/chị về nhân vật Vũ Nương trong đoạn trích trên. Từ đó nhận xét đặc sắc nghệ thuật của truyện ngắn “Chuyện người con gái Nam Xương” so sánh với nhân vật Thuý Kiều trong truyện “ Kiều ở Lầu Ngưng Bích để thấy được sự tương đồng trong thân phận người phụ nữ trong xã hội pk xưa 08/11/2022 0 Trả lời Soạn văn bài Đồng chí Cần gấp ai trả lời được cho 19 điểm 09/11/2022 0 Trả lời Viết đoạn văn ngắn trình bày những nét tính cách của Thúy Kiều Viết đoạn văn ngắn trình bày những nét tính cách của thúy kiều 09/11/2022 0 Trả lời Vì sao việc làm là vấn đề xã hội gay gắt ở nước ta hiện nay? 1 Đặc điểm nguồn lao động thế mạnh ,hạn chế 2 Đặc điểm phân bố dân cư 3 Giải thích vì sao việc làm là vấn đề xã hội gay gắt ở nước ta hiện nay . các biện pháp giải quyết việc làm 4 Các nhân tố ảnh hưởng đến sự phát triển và phân bố nông nghiệp 5 Phân tích những thuận lợi khó khăn để phát triển thủy sản 6 Vai trò của dịch vụ trong sản xuất và đời sống đặc điểm phát triển và phân bố của dịch vụ 7 Vai trò của GTVT trong sản xuất và đời sống 8 Về nhận xét biểu đồ trả lời giúp e vs ạ Enter 10/11/2022 0 Trả lời Viết một bài văn thuyết minh giới thiệu về cây lúa quê em mai mình thi rồi ạ giúp mình với ạ mik đang cần gấp mai mình thi r ạ 11/11/2022 1 Trả lời Viết 1 đoạn văn tổng phân hợp phân tích khổ 2 bài thơ Viết 1 đoạn văn tổng phân hợp phân tích khổ 2 bài thơ "Bếp Lửa".Trong đoạn văn đó có câu bị động,phép nối,phép thế,thành phần biệt lập tình thái,lời dẫn trực tiếp,khởi ngữ và câu ghép Chú thích và gạch chân rõ giúp mình câu này với ạ,cảm ơn nhiều ạ. 13/11/2022 1 Trả lời Mối liên hệ giữa hai tác phẩm Đoàn thuyền đánh cá với Quê hương liên hệ đoàn thuyền đánh cá với quê hương GIÚP MJK VS MJK ĐANG CẦN GẤP 13/11/2022 0 Trả lời Soạn bài Đoàn thuyền đánh cá soạn văn 9 giúp tui với mn 13/11/2022 0 Trả lời Hãy tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường. Hãy viết 1 bức thưgửi người bạn học cũ kể lại buổi thăm trường ấy hãy tưởng tượng 20 năm sau em về thăm trường hãy viết 1 bức thưgửi người bạn học cũ kể lại buổi thăm trường ấy 15/11/2022 0 Trả lời Tìm yếu tố nghị luận trong đoạn trích Mã Giám Sinh mua Kiều Tìm yếu tố nghị luận trong bài Mã Giám Sinh mua Kiều. 16/11/2022 1 Trả lời Trình bày suy nghĩ về câu nói “Người sống nhiều nhất không phải người sống lâu năm nhất mà là người có nhiều trải nghiệm nhất, sống nhiều hơn người khác” Bài văn nha mn 16/11/2022 0 Trả lời Tóm tắt bài làng Tóm tắt tác phẩm Làng của Kim Lân 24/11/2022 1 Trả lời Viết một đoạn văn từ 6-8 câu nên cảm nhận của em về hình ảnh người lính qua bài thơ Viết một đoạn văn từ 6-8 câu nên cảm nhận của em về hình ảnh người lính qua bài thơ "Đồng Chí" và "Bài thơ về tiểu đội xe không kính" Mọi người giúp em với ạ em cảm ơn ạ Mong mn đừng chép mạng 01/12/2022 0 Trả lời Bản thân em cần làm gì để thể hiện lòng nhân ái trong cuộc sống khoảng 3 đến 5 câu Bản thân em cần làm gì để thể hiện lòng nhân ái trong cuộc sống khoảng 3 đến 5 câu 05/12/2022 0 Trả lời Dàn ý kể về một câu chuyện cảm động ở xóm em Dàn ý kể về một câu chuyện cảm động ở xóm em 10/12/2022 0 Trả lời Viết bài văn tự sự có sử dụng yếu tố đối thoại, độc thoại, độc thoại nội tâm, nghị luận kể về một tấm gương người tốt việc tốt Chú ý không chép mạng không quá dài đầy đủ các yếu tố trên đề là được ạ cỡ 2 trang giấy thi 15/12/2022 0 Trả lời Nêu nội dung chính của tác phẩm Chiếc lược ngà của Nguyễn Quang Sáng Làm bài 3 cho mình nhé 18/12/2022 0 Trả lời Chỉ ra và nêu tác dụng của 1 biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn sau “Có lẽ bởi vậy mà khi cặp đôi học trò Minh Hiếu - Tất Minh Trường THPT Triệu Sơn 5, tỉnh Thanh Hóa suốt 10 năm liền cõng nhau đến trường bất kể nắng mưa, bất kể giông bão, người ta bỗng thấy sao mà kỳ diệu quá.” Chỉ ra và nêu tác dụng của 1 biện pháp tu từ được sử dụng trong câu văn sau “Có lẽ bởi vậy mà khi cặp đôi học trò Minh Hiếu - Tất Minh trường THPT Triệu Sơn 5, tỉnh Thanh Hóa suốt 10 năm liền cõng nhau đến trường bất kể nắng mưa, bất kể giông bão, người ta bỗng thấy sao mà kỳ diệu quá.” 21/12/2022 0 Trả lời Theo em, vì sao người phụ nữ lại vừa thấy xấu hổ, vừa cảm động rơi nước mắt? Có một người phụ nữ nọ vừa chuyển đến nơi ở mới. Hàng xóm của bà là một người mẹ nghèo sống cùng cậu con trai đang tuổi thiếu nhi. Một buổi tối mất điện, bà chưa kịp thắp nến lên cho sáng thì có tiếng gõ cửa. Bà ra mở cửa, thì ra đó là con của nhà hàng xóm. Cậu bé nói "Con chào dì, dì cho con hỏi nhà dì có nến không ạ?". Người phụ nữ tham nghĩ Cái gia đình này nghèo đến nỗi ngay cả nến cũng không có sao. Tốt nhất là không cho, vì nếu cho, họ sẽ ở lại mất". Nghĩ vậy, bà trả lời “Dì không có”. Đúng lúc bà đang chuẩn bị đóng cửa thì cậu bé cười rạng rỡ và lấy trong túi áo ra hai cây nến “Mẹ và con sợ dì sống một mình không có nến nên con đen sang biếu dì hai cây nến để thắp sáng ạ". Lúc này, bà vừa thấy xấu hổ, vừa cảm động rơi nước mắt, rồi bà liền ôm chặt cậu bé vào lòng. Câu 1 .Xác định phương thức biểu đạt chỉnh được sử dụng trong văn bản. Câu 2. Tìm và ghi lại 01 lời dẫn trực tiếp có trong văn bản trên. Câu 3. Theo em, vì sao người phụ nữ lại vừa thấy xấu hổ, vừa cảm động rơi nước mắt? Câu 4. Bài học nào trong văn bản có ý nghĩa nhất với em? Vì sao? Trả lời khoảng 3 đến 5 dòng cho xin đáp án ạ 26/12/2022 0 Trả lời Ý nghĩa nhan đề bài đồng chí Ý nghĩa nhan đề 04/01/2023 1 Trả lời ZUNIA9 XEM NHANH CHƯƠNG TRÌNH LỚP 9 YOMEDIA
1. Sơ đồ tóm tắt gợi ý 2. Dàn bài chi tiết a. Mở bài - Tạo tình huống gặp gỡ với ông Hai. Nêu về thời gian, không gian, địa điểm, nhân vật một cách hợp lí, hấp dẫn. b. Thân bài - Nói đến hoàn cảnh khiến ông Hai cùng gia đình phải đi tản cư; Kể về niềm hãnh diện, tự hào, nỗi nhớ quê hương da diết và sự quan tâm đến cuộc kháng chiến của ông Hai khi ông ở nơi tản cư. - Nêu diễn biến tâm trạng của ông Hai khi nghe tin làng Chợ Dầu có người theo giặc làm Việt gian, từ đó thấy rõ tình yêu làng sâu sắc hòa quyện thống nhất với tình yêu nước, yêu Tổ Quốc, yêu cách mạng của ông Hai - Từ sự bàng hoàng, sững sờ khi mới nghe tin ấy đến cảm giác xấu hổ, lo lắng, buồn bã, chán nản rồi nó trở thành một nỗi ám ảnh thường xuyên nặng nề khiến ông Hai vô cùng đau đớn, khổ sở. - Sau đó là tình thế bế tắc, tuyệt vọng của ông khi ông và gia đình bị đuổi đi, sự đấu tranh nội tâm của ông giữa đi nơi khác hay trở về làng chợ Dầu khiến ông phải đau đầu. Nhưng ông quyết tâm không trở về làng, vì trở về là chống lại cách mạng, chống lại Cụ Hồ. Qua đó thấy rõ được tình yêu nước, yêu Tổ Quốc rộng lớn, bao trùm lên tình yêu quê hương của ông Hai. - Lời tâm sự của ông Hai với đứa con trai út thể hiện tấm lòng thủy chung, son sắc của ông với cách mạng, với kháng chiến. - Kể về tâm trạng vui sướng, vô bờ bến của ông Hai khi tin làng theo giặc được đính chính. c. Kết bài - Ấn tượng, cảm xúc và suy nghĩ của bản thân em sau cuộc trò chuyện ấy. 3. Bài văn mẫu Đề bài Em hãy tưởng tượng được gặp gỡ và trò chuyện với nhân vật ông Hai trong truyện ngắn Làng của Kim Lân. Gợi ý làm bài Bài văn mẫu số 1 Nếu ai đã đọc và tìm hiểu những tác phẩm truyện của Kim Lân, chắc hẳn mọi người sẽ biết đến tôi. Tôi chính là nhân vật ông Hai trong trong tác phẩm đó. Hôm nay tôi ở đây sẽ kể lại cho mọi người nghe tất cả diễn biến tâm trạng và suy nghĩ của mình. Tôi biết Kim Lân đã làm việc này thay tôi rất xuất sắc, nhưng tôi vẫn muốn kể lại cho mọi người nghe. Tôi là một con người có lòng yêu quê hương tha thiết. Quê hương với tôi đúng là chùm khế ngọt, và với tôi quê hương cũng chỉ có một mà thôi. Tôi yêu ngôi làng nhỏ của mình, yêu con người nơi đây một cách vô tận. Với tôi, luôn có một niềm tin yêu sâu sắc vào làng chợ Dầu, về con người nơi tôi sinh ra và lớn lên. Truyện sẽ chẳng có gì cho tới khi tôi nghe tin làng tôi theo giặc. Lúc bấy giờ tâm trạng tôi như không thể kiểm soát, có cái gì mắc cứng ở cổ họng, da mặt tê rân rân,… Không phải đợi lâu nữa, ngay sau đây tôi sẽ kể hết cho mọi người nghe toàn bộ sự việc. Ôi cái làng chợ Dầu của tôi! Tôi vẫn nhớ như in hình ảnh làng tôi có cái phòng thông tin rộng nhất vùng, cái chòi phát thanh cao tít bằng ngọn tre, chiều chiều tiếng loa gọi vang vọng khắp cả một khoảng trời, không ai là không nghe thấy. Rồi nhà ngói san sát nhau, sầm uất như tỉnh. Đường trong làng toàn lát đá xanh, trời mưa trời gió tha hồ đi khắp đầu làng cuối xóm, bùn không dính đến gót chân. Tháng năm ngày mười phơi rơm, phơi thóc thì tốt thượng hạng, không có lấy một hạt thóc đất. Chẳng là tôi tự hào về cái làng của tôi lắm các bác ạ. Tôi vẫn có tính hay khoe làng như thế xưa nay. Thế mà chỉ vì cái bọn giặc đáng khinh kia mà làng chợ Dầu bị tàn phá, dân trong làng thì phải đi tản cư hết. Bây giờ khoe làng, tôi khoe khác. Tôi khoe những ngày khởi nghĩa dồn dập ở làng, mà tôi gia nhập phong trào từ thời kỳ còn bóng tối. Những buổi tập quân sự. Cả giới phụ lão có cụ râu tóc bạc phơ cũng vác gậy đi tập một hai. Mỗi lần hô động tác, anh huấn luyện viên lại phải đệm tiếng ạ… thườn thượt đằng sau “Nghiêm ạ!… Nghỉ ạ!… Vác súng lên vai ạ!…”. Nhất là những hố, những ụ, những giao thông hào của làng tôi thì làm công trình không để đâu hết. Ba chìm bảy nổi mười mấy năm trời mới lại được trở về quê hương bản quán. Ngày ấy, nghe theo Đảng, nghe theo chính sách của Cụ Hồ. Gia đình tôi cùng bao gia đình ở làng chợ Dầu phải tản cư để tránh đòn tấn công của kẻ địch, hạn chế tối đa thiệt hại về người và tài sản. Bao nhiêu năm sống và chiến đấu trên mảnh đất quê mình. Đến cả nhắm mắt tôi cũng biết được ở đâu có có khúc sông, có giếng làng. Phải xa quê, không ở lại cùng anh em chiến đấu bảo vệ làng làm tôi cũng buồn khó tả. Tôi cũng muốn ở lại với anh em, với các chú bộ đội, đào ấp, xây hầm, quyết sống chết với thằng Tây mũi lõ, dám cướp làng, cướp nước ta. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình, mẹ nó và cả đàn con leo nhóc, tôi không thể bỏ chúng được,tôi đành đi. Nhưng tôi luôn có niềm tin dân làng mình sẽ chiến đấu đến cùng để bảo vệ từng tấc đất cho quê hương. Tôi tự hào về làng mình lắm. Nói không phải khoe chứ làng tôi có nhiều cái hay lắm, mà tôi muốn cho mọi người biết. Tôi nói nhiều đến nỗi cụ Thứ còn biết hết, nhớ hết những điều tôi nói. Làng tôi, mọi người có biết không, có cái phòng thông tin truyền thông sáng sủa nhất vùng, chòi phát thanh thì cao bằng ngọn tre, chiều chiều loa gọi cả làng đều nghe thấy. Làng tôi nhà ngói san sát, sầm uất như tỉnh. Với tôi làng tôi luôn đẹp nhất, tôi tự hào về mọi thứ ở làng tôi có. Tôi luôn nói cho mọi người biết làng tôi đẹp, người dân thật thà chất phác, yêu lao động, yêu hòa bình, ghét cái bọn Tây cướp nước như thế nào, dù không súng, không đạn, chỉ cần cuốc, xẻng, gậy gộc, hay tay không chúng tôi cũng đánh. Buổi trưa hôm ấy tôi ở nhà một mình. Con bé lớn gánh hàng ra quán cho mẹ chưa thấy về. Hai đứa bé thì tôi bắt chúng nó ra vườn trồng mấy luống rau mới cấy lại chẳng gà vặt hết. Tôi hì hục vỡ một vạt đất rậm, ngoài bờ suối từ sáng đến giờ, tôi tính để trồng thêm vài trăm gốc sắn ăn vào những tháng đói sang năm. Đến khi mỏi nhừ tôi vào nhà nằm vật lên giường vắt tay lên trán nghĩ ngợi vẩn vơ. Tôi lại nghĩ về cái làng của tôi, lại nghĩ đến những ngày cùng làm với anh em. A, sao mà độ ấy vui thế. Tôi thấy mình như trẻ ra. Cũng hát hỏng, bông phèng, cũng đào, cũng cuốc mê man suốt ngày. Trong lòng Tôi lại thấy náo nức hẳn lên. Tôi lại muốn về làng, lại muốn được cùng anh em đào đường đắp ụ, xẻ hào, khuân đá… Không biết cái chòi gác ở đầu làng đã dựng xong chưa? Những đường hầm bí mật chắc là còn khướt lắm. Chao ôi! Tôi lão nhớ làng, nhớ cái làng quá. Bên ngoài, ánh nắng rọi xuống mặt sân sáng lóa, có mấy tiếng gà trưa cất lên eo óc. Gian nhà càng như lịm đi, mờ mờ hơi đất. Giờ này là mụ chủ sắp đi làm đồng về đây. Tôi lại sắp phải nằm trong này mà nghe mụ chửi con mắng cái, kêu vại nước chóng cạn, cái bếp bừa bộn nheo nhéo lên đây. Tấm liếp che cửa bỗng kêu lạch xạch, gian nhà sáng bừng lên. Tôi giật mình, ngóc đầu nhìn ra. Đứa lớn gồng đôi thúng không bước vào. Tôi cất tiếng hỏi - Ở ngoài ấy làm gì mà lâu thế mày? Không để đứa con kịp trả lời, tôi nhổm dậy vơ lấy cái nón - Ở nhà trông em nhá! Đừng có đi đâu đấy. Tôi giơ tay chỉ lên nhà trên và bước ra ngoài. Bên ngoài trời xanh lồng lộng, có những tảng mây sáng chói, lừ đừ. Đường vắng hẳn người qua lại. Họ rạt cả vào các khoảnh bóng cây tránh nắng. Một vài tiếng động nhẹ khẽ gợn lên, oi ả. Tôi đi nghênh ngang giữa đường vắng, cái đầu cung cúc lao về phía trước. Hai tay vung vẩy, nhấp nhổm. Cũng như thường lệ, tôi ghé vào trạm thông tin nghe ngóng tình hình chiến sự. Biết bao là tin hay đều được cập nhật ở đây. Ruột gan tôi cứ như múa cả lên. Nhưng dường như hạnh phúc của con người thật là bé nhỏ. Ngờ đâu cái vui vẻ ấy chỉ là một ngày lặng gió trước khi giông bão nổi lên. Bước ra khỏi phòng thông tin, tôi rẽ vào dặn vợ vài việc rồi theo lối huyện cũ mà đi. Tôi tạt qua quán nước ngồi. Tôi choàng tỉnh. Nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài cửa sổ tôi mới hay mình ngủ quên trên bàn học, quyển sách giáo khoa mở đúng truyện ngắn “ Làng”. Dù chỉ là một giấc mơ nhưng tôi vẫn cảm nhận được tình cảm yêu làng, yêu nước đáng quý của ông Hai. Ông chính là đại diện cho tầng lớp nông dân yêu nước, kháng chiến giành độc lập dân tộc, đáng trân trọng, ngợi ca. Bài văn mẫu số 2 Thật đúng như nhà văn I-li-a Ê-ran-bua nói “Lòng yêu nhà, yêu làng xóm, yêu đồng quê trở nên lòng yêu Tổ quốc”. Quả thật, ông Hai trong truyện ngắn “ Làng” là hình ảnh đẹp của những người nông dân bình thường nhưng giàu lòng yêu nước trong cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp trước đây 1946-1954. Ông Hai là hình tượng người nông dân trong cuộc kháng chiến chống Pháp với những tình cảm chân thực và thắm đượm tình yêu quê hương, đất nước. Và từ khi được học tác phẩm “Làng” tôi thường mơ ước được gặp ông để tìm hiểu rõ hơn điều gì đã xảy ra với ông. Điều đó đã thành sự thật cách nay chưa lâu. Tôi không thể quên được giây phút phút đó. Không gian mờ ảo đưa tôi đi. Khi tôi mở mắt ra thì thấy mình ở trong một ngôi làng trung du nhỏ. Cái làng này chỉ có chừng vài mươi nóc nhà. Tôi mơ màng đi trên con đường đất thẳng giữa làng. Tôi thấy, những tốp người đứng ngồi lố nhố cả ở dưới mấy gốc đa xù xì, cành lá rườm rà ken vào nhau, rải xuống mặt đường và bãi cỏ một vùng bóng mát rộng. Tiếng quạt, tiếng thở, tiếng trẻ con khóc, cùng với tiếng cười nói râm ran một góc đường. Dưới chân đồi, những thửa ruộng lúa xanh mượt, uốn quanh co dưới trời nắng, lấp loáng như một khúc sông. Có mấy bóng cò trắng bay dật dờ…. Tôi giật mình. Tôi thấy cảnh này vừa lạ vừa quen. Hình như tôi đã gặp đâu đó rồi thì phải nhưng tôi không nhớ được. Bỗng tôi nhìn thấy ông lão ngồi trong một cái quán gần đấy. Hút thuốc lào, uống chè tươi nóng, ông chóp chép cái miệng như có bao nhiêu ý nghĩ vui thích chen chúc trong đầu óc. Tôi mạnh dạn đi lại gần. Bây giờ tôi mới nhìn rõ đó là ông lão người mảnh khảnh, đầu chít khăn, dáng điệu gọn gàng. Tôi đoán ông độ trên dưới sáu mươi. Trong không gian mờ mờ ảo ảo tôi đã đến đây, ngôi làng nơi ông Hai ở. Tôi đưa mắt ra xa tôi thấy mình đang ở trong một ngôi làng nhỏ của miền trung du. Cái làng này nhỏ lắm, chỉ chừng mấy mươi nóc nhà thôi. Tôi mơ màng đặt chân đi trên con đường đất nằm giữa làng. Tôi thấy hàng tốp người đang đứng, ngồi dưới mấy gốc đa xù xì, cành lá sum sê đan vào nhau, trải bóng mát xuống mặt đường và bãi cỏ rộng lớn. Tiếng người lớn, tiếng trẻ con cùng với tiếng cười nói râm ran. Uốn quanh co phía dưới chân đồi là những thửa ruộng lúa xanh mượt, lấp loáng như một khúc sông quê. Thấp thoáng đâu đó là mấy bóng cò trắng bay dật dờ…. Bỗng tôi giật mình, tôi cảm thấy cảnh này vừa lạ lạ vừa quen quen. Hình như quang cảnh này tôi đã gặp đâu đó rồi thì phải nhưng tôi không thể nào nhớ được. Bỗng tôi nhìn thấy một ông lão ngồi trong một cái quán nước gần đây. Vừa hút một điếu thuốc lào, uống một bát nước chè tươi nóng, ông chóp chép cái miệng như đang đắc ý một điều gì đó trong đầu. Tôi mạnh dạn tiến lại gần. Bấy giờ tôi mới nhìn rõ đó là một ông lão với dáng người mảnh khảnh, đầu chít khăn gọn gàng. Tôi đoán ông độ trên dưới sáu mươi tuổi. À, ông Hai thì phải? Hình như đã có lần tôi được gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai rồi thì phải? Tôi thấy ông quen lắm. Tôi nối bước theo ông Hai về nhà ông. Dọc đường đi tôi thấy ông chào hỏi mọi người niềm nở à hóa ra mọi người thường gọi ông là ông Hai Thu đấy. Thế là ước mơ của tôi đã thành sự thật rồi tôi đã gặp được ông Hai thật rồi. Về đến nhà ông Hai hỏi tôi vì sao lại bị lạc, ở đâu mà đến đây? Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng chỉ ậm ờ trước câu hỏi của ông. Tôi bèn hỏi ông chuyện khác “Ông ơi hình như làng mình nhiều anh hùng lắm ạ? Ông có thể kể cho cháu nghe chuyện các chú ấy đánh giặc thế nào không ạ? Như được chạm đúng vào mạch ông Hai thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe về làng ông, với một nỗi lòng say mê đến lạ. Ông khoe nào thì làng ông có cái phòng thông tin tuyên truyền sáng sủa rộng rãi, cột phát thanh cao quá ngọn tre, mỗi chiều loa gọi cả làng nghe thấy. Nào là cái làng của ông nhiều nhà ngói san sát, cả làng sầm uất như trên tỉnh. Đường trong làng lát toàn đá xanh mưa gió đi chân chẳng dính bùn. Tháng năm ngày mươi vào mùa gặt phơi lúa thì sướng phải biết…. Như bắt được mạch, ông Hai kể chuyện say sưa. Ông kể chuyện về làng, về những con người nơi đây một cách say mê và náo nức lạ thường. Hai con mắt ông sáng lên, cái mặt biến chuyển khi kể từ sự việc này sang sự việc khác. Ông khoe ở làng có cái phòng thông tin - tuyên truyền được xây dựng sáng sủa, rộng rãi nhất vùng này, cột phát thanh thì cao bằng ngọn tre, cứ chiều chiều loa nói cả làng đều nghe thấy. Ông khoe làng ông có nhiều nhà ngói nằm san sát, cả làng sầm uất như trên tỉnh. Đường trong làng toàn lát bằng đá xanh, trời mưa gió mà phải đi khắp đầu làng cuối ngõ cũng không sợ bùn dính đến gót chân. Tháng năm ngày mười vào mùa gặt nhà nhà phơi rơm, phơi thóc thì tốt thượng hạng, không có lấy một hạt thóc bị dính đất. Dù những điều này tôi đã đọc thuộc lòng trong truyện nhưng khi nghe ông kể tôi vẫn cảm thấy xúc động. Ông Hai nhìn tôi say sưa kể tiếp Kháng chiến chống Pháp bùng nổ, người người đi sơ tán, nhà nhà đi sơ tán nhưng ông thì muốn ở lại làng cùng anh em bộ đội và dân quân kháng chiến bám làng để đánh giặc. Nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên ông vẫn phải cùng gia đình đi tản cư. Ở nơi tản cư, ông rất nhớ quê hương và thường hay kể về làng mình cho những người nơi tản cư nghe. Ngày nào ông cũng ra phòng thông tin để nghe tin tức kháng chiến ở quê hương mình. Tâm can ông cứ nhảy múa hết cả lên khi nghe được tin hay, tin quân ta đánh được địch. Thế rồi một hôm vào khoảng ba giờ chiều có một người đàn ông đến nhà ông chơi ông ấy rủ ông đi đến tối mới về. về đến nhà ông như hóa thành một con người khác. Đến bậc cửa ông đã hét toáng lên “thằng tây nó đốt nhà mình rồi, ông chủ tịch vừa lên báo thế, ông ấy bảo cái tin làng chợ Dầu theo tây là hoàn toàn sai lầm”. Cái tin này như hồi sinh ông vậy. Ông phấn khởi lắm ông mua quà cho mấy đứa con ông lật đật đi khắp nơi để khoe cái làng ông không theo giặc. Ông chạy sang bác Thứ và lại thao thao bất tuyệt về cái làng của mình một cách đầy tự hào sung sướng. Nói đến đây ông quệt vội giọt nước mắt sung sướng mỗi lần nhắc đến kỉ niệm đó. Tôi như đắm chìm trong câu chuyện của ông một con người cả đời dành tình yêu cho làng cho nước cho quê hương bản sứ của mình. Chỉ đến khi nghe tiếng người gọi ngoài cổng “ Ông hai ơi ngoài ủy ban đang nói tin về làng chợ Dầu ông kìa”. Ông Hai mới lật đật bước ra dặn tôi nghỉ ngơi, ông ra xem tin tức gì đồng thời báo cáo về tình trạng của tôi. Nghe tiếng gọi ông Hai vội vàng đứng dậy, ông bảo tôi nghỉ ngơi còn ông nhanh chóng chạy ra ủy ban nghe tin đồng thời báo cáo về trường hợp của tôi. Nhìn cái dáng tất bật của ông mà tôi trào dâng niềm yêu thương. Reng! Reng! Reng! Tiếng chuông báo thức vang lên làm tôi giật mình tỉnh dậy. Giờ tôi mới nhận ra mình đã có một giấc mơ thật đẹp. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai đã giúp tôi hiểu thêm về vẻ đẹp tâm hồn của người nông dân Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống thực dân Pháp xâm lược nước ta. Đó là lòng yêu làng, yêu nước và gắn bó với kháng chiến. Có lẽ vì thế mà tác phẩm “Làng” xứng đáng là một trong những truyện ngắn xuất sắc của văn học Việt Nam giai đoạn văn học hiện đại. -Mod Ngữ văn biên soạn và tổng hợp-
Hình ảnh ông Hai trong truyện “ Làng” là một trong những hình ảnh đẹp đại diện cho người nông dân bình thường, chân lấm tay bùn nhưng giàu lòng yêu nước trong suốt cuộc kháng chiến chống thực dân Pháp. Hình tượng Ông Hai với những tình cảm chân thực và thắm đượm tình yêu quê hương, đất nước. Từ khi đọc truyện ngắn “Làng” tôi thường mơ ước một lần được gặp ông để cùng trò chuyện với ông và tìm hiểu điều gì đã xảy ra với ông. Và vào một đêm hôm nọ, sau khi đọc lại câu chuyện, tắt đèn và lên giường đi ngủ, điều tôi mơ ước đã thành sự thật. Tôi đã được gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai, đó là những phút giây mà tôi không thể quên được. Trong không gian mờ mờ ảo ảo tôi đã đến đây, ngôi làng nơi ông Hai ở. Tôi đưa mắt ra xa tôi thấy mình đang ở trong một ngôi làng nhỏ của miền trung du. Cái làng này nhỏ lắm, chỉ chừng mấy mươi nóc nhà thôi. Tôi mơ màng đặt chân đi trên con đường đất nằm giữa làng. Tôi thấy hàng tốp người đang đứng, ngồi dưới mấy gốc đa sù sì, cành lá sum sê đan vào nhau, trải bóng mát xuống mặt đường và bãi cỏ rộng người lớn, tiếng trẻ con cùng với tiếng cười nói râm ran. Uốn quanh co phía dưới chân đồi là những thửa ruộng lúa xanh mượt, lấp loáng như một khúc sông quê. Thấp thoáng đâu đó là mấy bóng cò trắng bay dật dờ…. Bỗng tôi giật mình, tôi cảm thấy cảnh này vừa lạ lạ vừa quen như quang cảnh này tôi đã gặp đâu đó rồi thì phải nhưng tôi không thể nào nhớ tôi nhìn thấy một ông lão ngồi trong một cái quán nước gần đấy. Vừa hút một điếu thuốc lào, uống một bát nước chè tươi nóng, ông chóp chép cái miệng như đang đắc ý một điều gì đó trong đầu. Tôi mạnh dạn tiến lại gần. Bấy giờ tôi mới nhìn rõ đó là một ông lão với dáng người mảnh khảnh, đầu chít khăn gọn gàng. Tôi đoán ông độ trên dưới sáu mươi tuổi. À, ông Hai thì phải? Hình như đã có lần tôi được gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai rồi thì phải? Tôi thấy ông quen lắm. PROMOTED CONTENTMột cô gái từ Cần Thơ kiếm hơn 30 triệu đồng trong một ngày!Olymp TradeRolex bán đồng hồ bản sao siêu rẻ nhân kỷ niệm 110 năm thành lậpĐồng Hồ Bản SaoOlymp Trade – Mở cửa thế giới mới cho bạnOlymp TradeCứ 3 người có 1 người nhiễm ký sinh trùng! Kiểm tra rất dễ!Thedetoxantlb – Cháu chào ông ? Ông có phải là ông Hai không ạ? Ông có thể cho cháu biết đây là đâu không ạ ? Tôi hỏi. – Ừ, ông là ông Hải. Cháu không biết mình đang ở nơi tản cư à! Bố mẹ cháu đâu rồi ? – Ông đáp – Cháu không biết tại sao cháu lại ở đây ? Ông có thể giúp cháu về nhà được không ạ? Ông Hai đặt bát nước chè tươi xuống chõng và nói Thôi, tốt nhất là cháu theo ông về nhà ông, rồi ông sẽ đi báo chính quyền đưa lên loa phát thanh của xã để tìm người nhà cho cháu. Ông Hai đứng dậy, trả tiền nước, chèm chẹp miệng vài tiếng và vươn vai nói to về nhà nào… Tôi đi theo ông về đường đi về ông giới thiệu với tôi ông là người làng chợ Dầu và mọi người thường gọi ông với cái tên thân mật là ông Hai đó tôi mới xác nhận đúng là mình đã gặp ông Hai thật. Tôi đang bâng khuâng không biết điều này thực hay mơ đây thì đã về tới nhà nhà ông rót cho tôi một chén nước và hỏi chuyện hỏi tôi từ đâu tới đây, vì sao tôi bị lạc cha mẹ…Tôi nhận thấy hình như ông không thấy tôi quen thì phải hay ông không nhớ…? Tôi chỉ trả lời ậm ờ cho qua chuyện, vì tôi cũng không rõ đang có chuyện gì xảy ra. Tôi bèn đánh trống lảng hỏi sang chuyện khác – Cháu nghe nói làng mình nhiều anh hùng lắm ông nhỉ! Ông có thể kể cho cháu nghe được không ? Như bắt được mạch, ông Hai kể chuyện say sưa. Ông kể chuyện về làng, về những con người nơi đây một cách say mê và náo nức lạ thường. Hai con mắt ông sáng lên, cái mặt biến chuyển khi kể từ sự việc này sang sự việc khác. Ông khoe ở làng có cái phòng thông tin – tuyên truyền được xây dựng sáng sủa, rộng rãi nhất vùng này, cột phát thanh thì cao bằng ngọn tre, cứ chiều chiều loa nói cả làng đều nghe thấy. Ông khoe làng ông có nhiều nhà ngói nằm san sát, cả làng sầm uất như trên trong làng toàn lát bằng đá xanh, trời mưa gió mà phải đi khắp đầu làng cuối ngõ cũng không sợ bùn dính đến gót chân. Tháng năm ngày mười vào mùa gặt nhà nhà phơi rơm, phơi thóc thì tốt thượng hạng, không có lấy một hạt thóc bị dính đất. Dù những điều này tôi đã đọc thuộc lòng trong truyện nhưng khi nghe ông kể tôi vẫn cảm thấy xúc động. Ông Hai nhìn tôi say sưa kể tiếp Kháng chiến chống Pháp bùng nổ, người người đi sơ tán, nhà nhà đi sơ tán nhưng ông thì muốn ở lại làng cùng anh em bộ đội và dân quân kháng chiến bám làng để đánh vì hoàn cảnh gia đình nên ông vẫn phải cùng gia đình đi tản nơi tản cư, ông rất nhớ quê hương và thường hay kể về làng mình cho những người nơi tản cư nghe. Ngày nào ông cũng ra phòng thông tin để nghe tin tức kháng chiến ở quê hương mình. Tâm can ông cứ nhảy múa hết cả lên khi nghe được tin hay, tin quân ta đánh được địch. Kể đến đây ông dừng lại, có vẻ trầm ngâm suy vội hỏi – Chuyện gì xảy ra vậy ông ? Sao ông không kể tiếp ? Ông Hai nhìn tôi với cặp mắt đầy suy tư, tâm trạng – Cứ từ chứ ! Chờ ông uống miếng nước. Nói xong ông lấy cốc nước uống một ngụm. Ông kể tiếp Hôm ấy ông nghe được tin có người dân làng chợ Dầu của ông theo giặc làm Việt gian. Cổ họng ông nghẹn đắng lại, mặt ông nặng trĩu. Ông lặng đi,tưởng như nghẹt thở. Một lúc lâu ông mới đằng hắn một cái, nuốt vào trong lòng có cái gì đó vướng ở cổ, ôngchạy đi hỏi lại về cái tin ấy, thì người ta đã khẳng định lại một cách chắc chắn. Ông cúi rầm mặt xuống, đứng lảng ra chỗ khác rồi đi thẳng một mạch về nhà về nhà. Ông buồn quá, buồn tận trong đáy lòng. Cuộc gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai của tôi như đang bắt đầu vào cao trào. Nghe ông kể đến đây tôi có thể cảm nhận được tâm trạng ông khi đó. Có gì đó đau đớn, tủi nhục cho ông Hai khi nghe được một người đàn bà di tản từ dưới xuôi lên nói “Cả làng chúng nó Việt gian theo Tây rồi”, “Việt gian từ thằng chủ tịch mà đi cơ ông à!”, Niềm tự hào bao lâu nay bỗng chốc tan tành, sụp đổ ngay trước mặt ông. Giá như ông không yêu nơi sinh trưởng của mình đến thế, thì giờ đây ông đâu cảm thấy đau đớn và nhục nhã đến như vậy. Ông Hai kể tiếp – Về đến nhà , ông nằm vật ra giường nhìn thấy lũ con mà tủi thân quá, nước mắt ông cứ chảy ràn rụa ra . Bọn trẻ chúng nó cũng là trẻ con làng Việt gian đấy ư ? Chúng nó bị người ta rẻ rúm, hắt hủi đấy ư ? Ông ngờ ngợ chả nhẽ những người ở lại làng lại đốn đến thế ư? rồi ông tự điểm lại trong đầu thấy họ đều là những người đều có tinh thần yêu nước, yêu quê hương, yêu kháng chiến, chẳng nhẽ lại đi làm cái điều nhục nhã ấy sao ? Ông đắn đo, suy nghĩ nhưng “không có lửa làm sao có khói”. Ông cảm thấy tủi nhục vô cùng. Chiều hôm ấy bà nhà ông về, bà ấy cũng có vẻ khác lạ. Trong nhà tồn tại cái sự im lặng thật là khó chịu. Mãi đến khuya bà ấy mới hỏi ông về cái tin tức ấy. Ông nghe bà hỏi, lúc đầu ông im lặng, rồi sau đó ông gắt lên vậy là bà im bặt. Phải đến ba bốn ngày hôm sau ông vẫn không dám bước chân ra ngoài đường chỉ ở trong gian nhà trật trội để nghe ngóng tin tức từ cái loa phóng thanh của xã. Lúc nào ông cũng trong tình trạng nơm nớp lo sợ, hễ nghe đến tin chiến sự là ông lại giật mình. Ông căm ghét bọn phản bội bán làng, bán Tổ quốc. Nỗi đau đớn, nhục nhã và lo sợ của ông lên tới đỉnh điểm khi nghe tin nhân dân địa phương có người làng Dầu tản cư đến là họ tẩy chay người dân làng ông, “đi đến đâu có người làng Dầu người ta cũng đuổi như đuổi hủi”, ngay mụ chủ nhà cũng đã đuổi khéo vợ chồng, con cái nhà ông ra khỏi nhà. Trước tình cảnh ấy, bế tắc lắm nhưng ông nhất định không chịu trở về làng “Về làng là bỏ kháng chiến, bỏ Cụ Hồ”. Cũng không thể đi đâu, đâu đâu người ta cũng đuổi người làng ông. Trong tâm trạng đau đớn, tủi nhục, ông tâm sự với thằng con trai út. Như trút được bầu tâm sự bấy lâu nay, nỗi khổ của ông cũng vơi đi phần nào . Tuy được gặp gỡ và trò chuyện với ông Hai đến đây, tôi cũng lặng đi trong xúc động. Thật thương cho ông Hai. Không hiểu sao nước mắt đã nhòe trong khóe mắt và chỉ trực tràn ra trên khuân mặt tôi. Ông Hai lấy tay quệt nước mắt cho tôi và cười nói Xem cháu kìa! Mau nước mắt quá! Nghe ông nói vậy tôi chỉ biết cười ngượng. Tôi hỏi ông – Vậy tin làng Chợ Dầu theo Tây được đính chính khi nào hả ông? Nghe tôi hỏi vậy ông Hai ngẩn người ra. Tôi biết mình đã lỡ lời. Thoáng chút im lặng trôi qua, ông nói với tôi, giọng xúc động – Vào một hôm khoảng ba giờ chiều, có một người đàn ông đến nhà ông chơi. Ông ấy rủ ông đi theo ông ấy mà không biết ông đi đâu, đến sẩm tối ông mới về nhà. Lúc ấy tâm trạng ông rất vui. Đến bậc cửa ông đã bô bô khoe rằng thằng Tây nó đốt nhà mình rồi, ông chủ tịch làng ông vừa mới lên khu tản cư để cải chính, ông ấy cho biết cái tin làng chợ Dầu của ông theo Tây làm Việt gian là sai hoàn toàn. Niềm vui mừng của ông thật vô bờ bến biết bao. Ông mua quà cho các con, ông muốn chia sẻ niềm vui sướng ấy cho mọi người trong đó có cả mụ chủ nhà từng gieo cho ông bao nỗi bực dọc, căm tức. Cứ thế ông lật đật đi khoe khắp nơi, tối hôm ấy ông còn sang gian bác Thứ kể chuyện về làng của mình trong tâm trạng tự hào, vui sướng.
Đang tải.... xem toàn văn Thông tin tài liệu Ngày đăng 28/12/2018, 2148 Tưởng tượng em được gặp gỡ nhân vật ông Hai trong truyện ngắn Làng của nhà văn Kim Lân và trò chuyện cùng ông về những ngày tháng đi tản cư. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó bài mẫu 1Người đăng Hà Hoàng Ngày 25122017Đề bài Tưởng tượng em được gặp gỡ nhân vật ông Hai trong truyện ngắn Làng của nhà văn Kim Lân và trò chuyện cùng ông về những ngày tháng đi tản cư. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó bài mẫu 1 ngữ văn 9Bài làmNhắc đến nhân vật ông hai trong truyện ngắn Làng của nhà văn Kim Lân là nhắc đến hình ảnh một người nông dân chịu thương chịu khó, một hình ảnh đại diện cho tầng lớp nông dân Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Pháp vĩ đại của dân tộc. Đó là hình ảnh của những người dân yêu nước da diết, yêu nơi chôn nhau cắt rốn của mình bằng một tình cảm thiêng liêng. Đã bao lần tôi mơ ước được một lần gặp nhân vật ông Hai để trò chuyện với ông về câu chuyện cuộc đời ông. Thế rồi một hôm khi vừa khép lại trang truyện, đi ngủ tôi mơ màng thấy mình được nói chuyện cùng nhân vật ông Hai. Đây quả thực là một giấc mơ không thể nào quên tượng em được gặp gỡ nhân vật ông Hai trong truyện ngắn Làng của nhà văn Kim Lân và trò chuyện cùng ông về những ngày tháng đi tản cư. Hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó bài mẫu 1Tôi đứng giữa một khoảng không mờ ảo cảnh vật khắp nơi đều rất đơn sơ mộc mạc nó giống với ngôi làng của nhà ông nội tôi vậy. À hình như tôi nhớ ra rồi đây chính là ngôi làng của ông Hai trong truyện ngắn của nhà văn Kim Lân. Ngôi làng nhỏ lắm ước chừng chỉ được khoảng mấy mươi nóc nhà. Tôi bước đi trong con đường gạch nhỏ giữa làng, xung quanh là dăm ba tốp người đang xì xào chuyện trò nào thì ruộng con trâu cái cày, nào là chuyện ruộng lúa trỗ bông… Tiếng cười nói của tụi trẻ con đang đùa nhau râm ran. Xa xa đà cò đang xải cánh bay rập rờn….Tôi đi đến gốc đa ven đường thì nhìn thấy một người đàn ông khoảng trên dưới sáu chục tuổi đang ngôi rít điếu cày trong quán nước gần đó. Người đàn ông hớp miếng nước chè tươi rồi chóp chép cái miệng. Tôi đến gần, lúc này mới thấy rõ được hình dáng của ông, người mảnh khảnh đầu chít khăn gọn gàng. Tôi nhớ hình như đây chính là ông Hai. Tôi liền mạnh dạn hỏi Ông là ông Hai có phải không ạ? Cháu thấy quen lắm ạ? Ừ ông là ông Hai. Ối dào quen gì đây là nơi tản cư ấy mà. Bao nhiêu người đến người đi. Thế bố mẹ cháu đâu mà lại đi lạc thế này? Ông trả lời. Cháu không nhớ ạ. Ông có thể đưa cháu về được không?Ông Hai nhón trong túi trả tiền nước chè rồi dẫn tôi theo sau. Vừa đi ông vừa bảo “được rồi tôi cứ dẫn cháu về nhà tôi nghỉ lát tí tôi lên báo cho phòng thông tin xã để tìm người nhà cho nối bước theo ông Hai về nhà ông. Dọc đường đi tôi thấy ông chào hỏi mọi người niềm nở à hóa ra mọi người thường gọi ông là ông Hai Thu đấy. Thế là ước mơ của tôi đã thành sự thật rồi tôi đã gặp được ông Hai thật rồi. Về đến nhà ông Hai hỏi tôi vì sao lại bị lạc, ở đâu mà đến đây? Tôi cũng chẳng biết chuyện gì đang xảy ra nên cũng chỉ ậm ờ trước câu hỏi của ông. Tôi bèn hỏi ông chuyện khác “Ông ơi hình như làng mình nhiều anh hùng lắm ạ? Ông có thể kể cho cháu nghe chuyện các chú ấy đánh giặc thế nào không ạ?Như được chạm đúng vào mạch ông Hai thao thao bất tuyệt kể cho tôi nghe về làng ông, với một nỗi lòng say mê đến lạ. Ông khoe nào thì làng ông có cái phòng thông tin tuyên truyền sáng sủa rộng rãi, cột phát thanh cao quá ngọn tre, mỗi chiều loa gọi cả làng nghe thấy. Nào là cái làng của ông nhiều nhà ngói san sát, cả làng sầm uất như trên tỉnh. Đường trong làng loát toàn đá xanh mưa gió đi chân chẳng dính bùn. Tháng năm ngày mươi vào mùa gặt phơi lúa thì sướng phải biết….Mặc dù đã được đọc câu chuyện của nhà văn Kim Lân nhưng nghe ông Hai kể chuyện tôi vẫn thấy hào hứng đến lạ. Sau đó ông kể tiếp Kháng chiến chống pháp bùng nổ, ông muốn ở lại cùng với anh em bộ đội bám làng đánh giặc thế nhưng ngặt nỗi vì hoàn cảnh gia đình nên ông phải tản cư lên đây. Ở đó không ngày nào ông không nhớ quê hương mỗi khi nhớ quá ông lại kể về làng mình cho những người tản cư nghe. Rồi lại thi thoảng chạy lên phòng thông tin nghe tin tức quân ta đánh được địch mà ông vui như mở hội. Rối ông Hai có vẻ trầm ngâm Tôi vội hỏi Ông sao thế ạ? Sao ông lại không kể tiếp?Ông Hai nhấp ngụm nước trà rồi nói tiếp. Hôm ấy ông nghe được tin làng chợ Dầu đi theo Việt Gian ông buồn như nghẹt thở, huyết quản trong ông nhu bị đông lại. Ông nghi ngờ về cái tin ấy mà người ta thì khẳng định chắc nịch. Ông cúi gằm mặt xuống rồi đi một mạch về nhà. Lòng ông nặng trĩu. Có cái gì đó đau đớn tủi nhục khi một người đàn bà dưới xuôi tản cư lên nói “Cả làng nó đi theo tây rồi ông ạ, từ thằng chủ tịch mà xuống”. Niềm tự hào bao lâu nay của ông như sụp đổ. Giá như cái tình yêu quê hương của ông không sâu đậm đến thế thì ông đã không đau đớn đến thế nhà ông nằm vật ra giường. Ông nhìn thấy lũ trẻ mà nước mắt cứ trào ra. Đấy thì ra chúng nó cũng là trẻ con lang Việt gian đấy. Chúng nó cũng chịu sự hắt hủi rẻ rúm đấy. Thế rồi như không thể chấp nhận được sự thật ông tưởng tượng lại trong đầu những người dân làng ông đều là những người yêu nước họ yêu kháng chiến đến thế tại sao lại bán nước? thế nhưng những lời nói kia thì sao? Không có lửa thì làm sao có khỏi? Hôm ấy bà nhà ông về bà cũng khác lạ chỉ đến tối bà mới dám hỏi ông về cái tin tức đấy, lúc đầu ông im lặng sau ông gắt um lên còn bà im đến mấy ngày hôm sau ông mới dám bước chân ra ngoài đường ông sợ mỗi lần cái loa phát thanh nhắc đến tin chiến sự. Nỗi đau đớn càng trở nên cao trào khi mà ở đâu người ta cũng đuổi người dân làng Dầu vì không muốn cho lên tản cư. Đến ngay mụ chủ nhà ông cũng cố tình đuổi khéo vợ chông ông. Thế nhưng ông kiên quyết không đi đâu cả. Đi về là bán nước, bỏ cụ Hồ ông nhất định không đây tôi cũng thấy nghèn nghẹn chua xót. Tôi thấy có thứ gì đó lấp lánh trong suốt chảy ra từ khóe mắt của ông. Lấy tay quyệt vội giọt nước mắt ông hai kể tiếpThế rồi một hôm vào khoảng ba giờ chiều có một người đàn ông đến nhà ông chơi ông ấy rủ ông đi đến tối mới về. về đến nhà ông như hóa thành một con người khác. Đến bậc cửa ông đã hét toáng lên “thằng tây nó đốt nhà mình rồi, ông chủ tịch vừa lên báo thế, ông ấy bảo cái tin làng chợ Dầu theo tây là hoàn toàn sai lầm”. Cái tin này như hồi sinh ông vậy. Ông phấn khởi lắm ông mua quà cho mấy đứa con ông lật đật đi khắp nơi để khoe cái làng ông không theo giặc. Ông chạy sang bác Thứ và lại thao thao bất tuyệt về cái làng của mình một cách đầy tự hào sung đến đây ông quệt vội giọt nước mắt sung sướng mỗi lần nhắc đến kỉ niệm đó. Tôi như đắm chìm trong câu chuyện của ông một con người cả đời dành tình yêu cho làng cho nước cho quê hương bản sứ của mình. Chỉ đến khi nghe tiếng người gọi ngoài cổng “ Ông hai ơi ngoài ủy ban đang nói tin vê làng chợ Dầu ông kìa”. Ông Hai mới lật đật bước ra dặn tôi nghỉ ngơi, ông ra xem tin tức gì đồng thời báo cáo về tình trạng của cái dáng vẻ khắc khổ của ông nhắc đến quê hương mà thấy thật đáng quý thật trân trọng biết chuông báo thức vang lên. Ôi thế là tôi đã đến lúc phải dậy đến trường rồi. Hóa ra tôi đã có một giấc mơ thật đẹp như thế đấy. Cuộc trò chuyện với ông khiến tôi phần nào thấu hiểu cuộc sống lam lũ của người dân trong cuộc kháng chiến vĩ đại nhưng vẫn ánh lên tình yêu nước sự tin tưởng bất diệt vào cách mạng và cụ Hồ. Tưởng tượng em gặp gỡ nhân vật ông Hai truyện ngắn Làng nhà văn Kim Lân trò chuyện ơng ngày tháng tản cư Hãy kể lại gặp gỡ mẫu Người đăng Hà Hoàng - Ngày 25/12/2017 Đề bài Tưởng tượng em gặp gỡ nhân vật ông Hai truyện ngắn "Làng" nhà văn Kim Lân trò chuyện ơng ngày tháng tản cư Hãy kể lại gặp gỡ - mẫu 1ngữ văn Bài làm Nhắc đến nhân vật ông hai truyện ngắn Làng nhà văn Kim Lân nhắc đến hình ảnh người nơng dân chịu thương chịu khó, hình ảnh đại diện cho tầng lớp nông dân Việt Nam kháng chiến chống Pháp vĩ đại dân tộc Đó hình ảnh người dân yêu nước da diết, yêu nơi chơn cắt rốn tình cảm thiêng liêng Đã bao lần mơ ước lần gặp nhân vật ơng Hai để trò chuyện với ông câu chuyện đời ông Thế hôm vừa khép lại trang truyện, ngủ tơi mơ màng thấy nói chuyện nhân vật ông Hai Đây thực giấc mơ quên Tôi đứng khoảng không mờ ảo cảnh vật khắp nơi đơn sơ mộc mạc giống với ngơi làng nhà ông nội À nhớ ngơi làng ơng Hai truyện ngắn nhà văn Kim Lân Ngôi làng nhỏ ước chừng khoảng mươi nhà Tôi bước đường gạch nhỏ làng, xung quanh dăm ba tốp người xì xào chuyện trò ruộng trâu cày, chuyện ruộng lúa trỗ bơng… Tiếng cười nói tụi trẻ đùa râm ran Xa xa đà cò xải cánh bay rập rờn… Tơi đến gốc đa ven đường nhìn thấy người đàn ông khoảng sáu chục tuổi rít điếu cày qn nước gần Người đàn ông hớp miếng nước chè tươi chóp chép miệng Tôi đến gần, lúc thấy rõ hình dáng ơng, người mảnh khảnh đầu chít khăn gọn gàng Tơi nhớ ơng Hai Tơi liền mạnh dạn hỏi - Ơng ơng Hai có phải khơng ạ? Cháu thấy quen ạ? - Ừ ơng ơng Hai Ối quen nơi tản cư mà Bao nhiêu người đến người Thế bố mẹ cháu đâu mà lại lạc này? Ơng trả lời - Cháu khơng nhớ Ơng đưa cháu khơng? Ông Hai nhón túi trả tiền nước chè dẫn theo sau Vừa ông vừa bảo “được dẫn cháu nhà nghỉ lát tí tơi lên báo cho phòng thơng tin xã để tìm người nhà cho cháu Tơi nối bước theo ông Hai nhà ông Dọc đường thấy ông chào hỏi người niềm nở hóa người thường gọi ông ông Hai Thu Thế ước mơ thành thật gặp ông Hai thật Về đến nhà ơng Hai hỏi tơi lại bị lạc, đâu mà đến đây? Tôi chẳng biết chuyện xảy nên ậm trước câu hỏi ông Tôi hỏi ông chuyện khác “Ơng làng nhiều anh hùng ạ? Ơng kể cho cháu nghe chuyện đánh giặc không ạ? Như chạm vào mạch ông Hai thao thao bất tuyệt kể cho nghe làng ông, với nỗi lòng say mê đến lạ Ơng khoe làng ơng có phòng thơng tin tun truyền sáng sủa rộng rãi, cột phát cao tre, chiều loa gọi làng nghe thấy Nào làng ơng nhiều nhà ngói san sát, làng sầm uất tỉnh Đường làng lốt tồn đá xanh mưa gió chân chẳng dính bùn Tháng năm ngày mươi vào mùa gặt phơi lúa sướng phải biết… Mặc dù đọc câu chuyện nhà văn Kim Lân nghe ông Hai kể chuyện thấy hào hứng đến lạ Sau ơng kể tiếp Kháng chiến chống pháp bùng nổ, ông muốn lại với anh em đội bám làng đánh giặc ngặt nỗi hồn cảnh gia đình nên ơng phải tản cư lên Ở khơng ngày ơng khơng nhớ q hương nhớ ông lại kể làng cho người tản cư nghe Rồi lại chạy lên phòng thơng tin nghe tin tức qn ta đánh địch mà ông vui mở hội Rối ơng Hai trầm ngâm Tơi vội hỏi - Ơng ạ? Sao ơng lại khơng kể tiếp? Ơng Hai nhấp ngụm nước trà nói tiếp Hôm ông nghe tin làng chợ Dầu theo Việt Gian ông buồn nghẹt thở, huyết quản ơng nhu bị đơng lại Ơng nghi ngờ tin mà người ta khẳng định nịch Ông cúi gằm mặt xuống mạch nhà Lòng ơng nặng trĩu Có đau đớn tủi nhục người đàn bà xi tản cư lên nói “Cả làng theo tây ông ạ, từ thằng chủ tịch mà xuống” Niềm tự hào ông sụp đổ Giá tình yêu quê hương ông không sâu đậm đến ông không đau đớn đến Về nhà ông nằm vật giường Ơng nhìn thấy lũ trẻ mà nước mắt trào Đấy chúng trẻ lang Việt gian Chúng chịu hắt hủi rẻ rúm Thế chấp nhận thật ông tưởng tượng lại đầu người dân làng ông người yêu nước họ yêu kháng chiến đến lại bán nước? lời nói sao? Khơng có lửa có khỏi? Hôm bà nhà ông bà khác lạ đến tối bà dám hỏi ông tin tức đấy, lúc đầu ông im lặng sau ông gắt um lên bà im bặt Phải đến ngày hơm sau ơng dám bước chân ngồi đường ông sợ lần loa phát nhắc đến tin chiến Nỗi đau đớn trở nên cao trào mà đâu người ta đuổi người dân làng Dầu khơng muốn cho lên tản cư Đến mụ chủ nhà ơng cố tình đuổi khéo vợ chông ông Thế ông kiên không đâu Đi bán nước, bỏ cụ Hồ ông định không làm Đến thấy nghèn nghẹn chua xót Tơi thấy có thứ lấp lánh suốt chảy từ khóe mắt ông Lấy tay quyệt vội giọt nước mắt ông hai kể tiếp Thế hôm vào khoảng ba chiều có người đàn ơng đến nhà ông chơi ông rủ ông đến tối về đến nhà ơng hóa thành người khác Đến bậc cửa ơng hét tống lên “thằng tây đốt nhà rồi, ơng chủ tịch vừa lên báo thế, ông bảo tin làng chợ Dầu theo tây hoàn toàn sai lầm” Cái tin hồi sinh ơng Ơng phấn khởi ông mua quà cho đứa ông lật đật khắp nơi để khoe làng ông không theo giặc Ông chạy sang bác Thứ lại thao thao bất tuyệt làng cách đầy tự hào sung sướng Nói đến ơng quệt vội giọt nước mắt sung sướng lần nhắc đến kỉ niệm Tơi đắm chìm câu chuyện ơng người đời dành tình u cho làng cho nước cho quê hương sứ Chỉ đến nghe tiếng người gọi ngồi cổng “ Ơng hai ngồi ủy ban nói tin vê làng chợ Dầu ơng kìa” Ơng Hai lật đật bước dặn nghỉ ngơi, ông xem tin tức đồng thời báo cáo tình trạng tơi Nhìn dáng vẻ khắc khổ ơng nhắc đến quê hương mà thấy thật đáng quý thật trân trọng Tiếng chuông báo thức vang lên Ôi đến lúc phải dậy đến trường Hóa tơi có giấc mơ thật đẹp Cuộc trò chuyện với ơng khiến phần thấu hiểu sống lam lũ người dân kháng chiến vĩ đại ánh lên tình yêu nước tin tưởng bất diệt vào cách mạng cụ Hồ ... Tháng năm ngày mươi vào mùa gặt phơi lúa sướng phải biết… Mặc dù đọc câu chuyện nhà văn Kim Lân nghe ông Hai kể chuyện thấy hào hứng đến lạ Sau ơng kể tiếp Kháng chiến chống pháp bùng nổ, ông. .. ông muốn lại với anh em đội bám làng đánh giặc ngặt nỗi hồn cảnh gia đình nên ơng phải tản cư lên Ở khơng ngày ơng khơng nhớ quê hương nhớ ông lại kể làng cho người tản cư nghe Rồi lại chạy lên... nước mắt ông hai kể tiếp Thế hôm vào khoảng ba chiều có người đàn ơng đến nhà ông chơi ông rủ ông đến tối về đến nhà ơng hóa thành người khác Đến bậc cửa ông hét tống lên “thằng tây đốt nhà rồi, - Xem thêm -Xem thêm Tưởng tượng em được gặp gỡ nhân vật ông hai trong truyện ngắn làng của nhà văn kim lân và trò chuyện cùng ông về những ngày tháng đi tản cư hãy kể lại cuộc gặp gỡ đó bài mẫu 1, Từ khóa liên quan ông hai trong truyện ngắn làng của nhà văn kim lân là người yêu mến gắn bó với làng quê của mình em hãy làm sáng tỏ nhận định trên qua truyện ngắn làng đã học văn mẫu viết bài suy nghỉ về nhan vat ong hai trong truyen ngan lang cua nha van kim lân tryen ngan lang cua nha van kim lan da the hien sinh dong tin suy nghi cua mio bai van trinh bayh te tam trang nhan vat ong hai khi tin lang minh theo giac em hay vietbai van trinh bay suy nhi cua minh ve dien bien tan trang nhan vat ong tryen ngan lang cua nha van kim lan da the hien sinh dong tin suy nghi cua mio bai van trinh bayh te tam trang nhan vat ong hai khi tin lang minh theo giac em hay viet suy nghi cua en ve nhan vat ing hai trong chuyen ngan lang cua nha van kim lan suy nghi ve nhan vat ôg hai trong truyen ngan lang ấn tượng sâu sắc mà nhân vật ông hai trong truyện ngắn làng của kim lân để lại trong lòng em chép lại đề bài suy nghĩ của em về nhân vật ông hai trong truyện ngắn làng của kim lân suy nghi cua em ve nhan vat ong hai trong truyen ngan lang cua kim lan phân tích nhân vật ông hai trong truyện ngắn làng của kim lân nội dung được trích dẫn từ 123doc org cộng đồng mua bán chia sẻ tài liệu hàng đầu việt nam bài viết phân tích nhân vật ông hai trong truyện ngắn làng của kim lân nội dung được trích dẫn từ 123doc org cộng đồng mua bán chia sẻ tài liệu hàng đầu việt nam cam nhan cua em ve nhan vat ong hai trong truyen ngan lang cua kim lan phân tích nhân vật ông hai trong truyện ngắn làng của kim lân cảm nhận tình yêu làng quê thống nhất với lòng yêu nước và tinh thần kháng chiến ở nhân vật ông hai trong truyện ngắn làng của kim lân cảm nhận về nhân vật ông hai trong văn bản làng của nhà văn kim lân hệ việt nam nhật bản và sức hấp dẫn của tiếng nhật tại việt nam xác định các mục tiêu của chương trình xác định các nguyên tắc biên soạn tiến hành xây dựng chương trình đào tạo dành cho đối tượng không chuyên ngữ tại việt nam khảo sát thực tế giảng dạy tiếng nhật không chuyên ngữ tại việt nam nội dung cụ thể cho từng kĩ năng ở từng cấp độ phát huy những thành tựu công nghệ mới nhất được áp dụng vào công tác dạy và học ngoại ngữ hệ số công suất cosp fi p2 đặc tuyến tốc độ rôto n fi p2 đặc tuyến dòng điện stato i1 fi p2
tưởng tượng em được gặp gỡ nhân vật ông hai